LRC歌词
Đôi khi tao viết về những ký ức,
Viết về những chuyện từng đi qua
Viết về tao, để tao viết về đời
Viết vài dòng nguệch ngoạc ghi ra
Những thứ chỉ trong, cơn mơ
Sống yên bình không mong hơn thua
Sống để yêu, và sống để nhớ
Cùng gia đình bên mâm cơm trưa
Nhớ ngày đi trên con đường đất với tâm hồn ngu ngơ
Mọi thứ dần như thay đổi chỉ có con người cứ mãi nghĩ vu vơ
Nhớ ngày đó tại sao trong cuốn sách hoá nhưng sao lại quá nhiều vần
Tưởng thức một đêm để viết tâm sự nhưng rồi lại quá nhiều lần
Tao vứt đi thì không, tao thích nghi thì không
Tao bước đi vì không một ai cầm cây bút ghi kỳ công
Tao vứt đi thì không, tao thích nghi thì không
Tao bước đi vì không một ai cầm cây bút ghi kỳ công
Tao từng bước dừng trước đám đông với bao người chen chúc
Có người đi vài bước rồi ngã bởi bao kẻ ghen tức
Tao từng ước mình sẽ may mắn trong những kẻ đen nhất
Sau chừng bước chìm vào cay đắng với từng dòng trên mắt
Mài cho cái tôi này thêm sắc nhưng lại khiến con người bỗng trở nên tối hơn
Tao thấy tao từ trong con người họ, như một chút ánh sáng từ một nơi tối hơn
Và những ngày đó, những trải nghiệm và những thứ hằng ngày mà tao từng trông thấy
Là lòng người như dãy số có hạn và phần còn lại là lòng tham không đáy
Làm cho bàn tay thêm chắc bằng cách mà cầm bút nguệch ngoạc và ghi ra
Không ồn ào và không nhiều vội vã chỉ trong đêm tĩnh lặng chỉ mỗi tiếng guitar
Và tao lại mò mẫm rồi lôi hết tất cả những rối ren từ lâu ở trong đầu
Tao tự biến mình trở thành một hoạ sĩ với những bức tranh đều không mùi không màu
Đôi khi tao viết về những ký ức,
Viết về những chuyện từng đi qua
Viết về tao, để tao viết về đời
Viết vài dòng nguệch ngoạc ghi ra
Những thứ chỉ trong, cơn mơ
Sống yên bình không mong hơn thua
Sống để yêu, và sống để nhớ
Cùng gia đình bên mâm cơm trưa
Nhớ ngày đi trên con đường đất với tâm hồn ngu ngơ
Mọi thứ dần như thay đổi chỉ có con người cứ mãi nghĩ vu vơ
Nhớ ngày đó tại sao trong cuốn sách hoá nhưng sao lại quá nhiều vần
Tưởng thức một đêm để viết tâm sự nhưng rồi lại quá nhiều lần
Tao vứt đi thì không, tao thích nghi thì không
Tao bước đi vì không một ai cầm cây bút ghi kỳ công
Tao vứt đi thì không, tao thích nghi thì không
Tao bước đi vì không một ai cầm cây bút ghi kỳ công
Tao biết mình đang chìm trong biển lớn, biết rằng thời gian trôi qua
Biết một mai vũ trụ sẽ đón nhận khi những mong cầu của tao đủ trôi xa
Biết rằng gia đình nơi đó
Biết rằng có người mong tao
Biết rằng ai đang chơi chó
Biết tự nhủ là mình sẽ không sao.
Viết về những chuyện từng đi qua
Viết về tao, để tao viết về đời
Viết vài dòng nguệch ngoạc ghi ra
Những thứ chỉ trong, cơn mơ
Sống yên bình không mong hơn thua
Sống để yêu, và sống để nhớ
Cùng gia đình bên mâm cơm trưa
Nhớ ngày đi trên con đường đất với tâm hồn ngu ngơ
Mọi thứ dần như thay đổi chỉ có con người cứ mãi nghĩ vu vơ
Nhớ ngày đó tại sao trong cuốn sách hoá nhưng sao lại quá nhiều vần
Tưởng thức một đêm để viết tâm sự nhưng rồi lại quá nhiều lần
Tao vứt đi thì không, tao thích nghi thì không
Tao bước đi vì không một ai cầm cây bút ghi kỳ công
Tao vứt đi thì không, tao thích nghi thì không
Tao bước đi vì không một ai cầm cây bút ghi kỳ công
Tao từng bước dừng trước đám đông với bao người chen chúc
Có người đi vài bước rồi ngã bởi bao kẻ ghen tức
Tao từng ước mình sẽ may mắn trong những kẻ đen nhất
Sau chừng bước chìm vào cay đắng với từng dòng trên mắt
Mài cho cái tôi này thêm sắc nhưng lại khiến con người bỗng trở nên tối hơn
Tao thấy tao từ trong con người họ, như một chút ánh sáng từ một nơi tối hơn
Và những ngày đó, những trải nghiệm và những thứ hằng ngày mà tao từng trông thấy
Là lòng người như dãy số có hạn và phần còn lại là lòng tham không đáy
Làm cho bàn tay thêm chắc bằng cách mà cầm bút nguệch ngoạc và ghi ra
Không ồn ào và không nhiều vội vã chỉ trong đêm tĩnh lặng chỉ mỗi tiếng guitar
Và tao lại mò mẫm rồi lôi hết tất cả những rối ren từ lâu ở trong đầu
Tao tự biến mình trở thành một hoạ sĩ với những bức tranh đều không mùi không màu
Đôi khi tao viết về những ký ức,
Viết về những chuyện từng đi qua
Viết về tao, để tao viết về đời
Viết vài dòng nguệch ngoạc ghi ra
Những thứ chỉ trong, cơn mơ
Sống yên bình không mong hơn thua
Sống để yêu, và sống để nhớ
Cùng gia đình bên mâm cơm trưa
Nhớ ngày đi trên con đường đất với tâm hồn ngu ngơ
Mọi thứ dần như thay đổi chỉ có con người cứ mãi nghĩ vu vơ
Nhớ ngày đó tại sao trong cuốn sách hoá nhưng sao lại quá nhiều vần
Tưởng thức một đêm để viết tâm sự nhưng rồi lại quá nhiều lần
Tao vứt đi thì không, tao thích nghi thì không
Tao bước đi vì không một ai cầm cây bút ghi kỳ công
Tao vứt đi thì không, tao thích nghi thì không
Tao bước đi vì không một ai cầm cây bút ghi kỳ công
Tao biết mình đang chìm trong biển lớn, biết rằng thời gian trôi qua
Biết một mai vũ trụ sẽ đón nhận khi những mong cầu của tao đủ trôi xa
Biết rằng gia đình nơi đó
Biết rằng có người mong tao
Biết rằng ai đang chơi chó
Biết tự nhủ là mình sẽ không sao.
文本歌词
Đôi khi tao viết về những ký ức,Viết về những chuyện từng đi quaViết về tao, để tao viết về đờiViết vài dòng nguệch ngoạc ghi raNhững thứ chỉ trong, cơn mơSống yên bình không mong hơn thuaSống để yêu, và sống để nhớCùng gia đình bên mâm cơm trưaNhớ ngày đi trên con đường đất với tâm hồn ngu ngơMọi thứ dần như thay đổi chỉ có con người cứ mãi nghĩ vu vơNhớ ngày đó tại sao trong cuốn sách hoá nhưng sao lại quá nhiều vầnTưởng thức một đêm để viết tâm sự nhưng rồi lại quá nhiều lầnTao vứt đi thì không, tao thích nghi thì khôngTao bước đi vì không một ai cầm cây bút ghi kỳ côngTao vứt đi thì không, tao thích nghi thì khôngTao bước đi vì không một ai cầm cây bút ghi kỳ côngTao từng bước dừng trước đám đông với bao người chen chúcCó người đi vài bước rồi ngã bởi bao kẻ ghen tứcTao từng ước mình sẽ may mắn trong những kẻ đen nhấtSau chừng bước chìm vào cay đắng với từng dòng trên mắtMài cho cái tôi này thêm sắc nhưng lại khiến con người bỗng trở nên tối hơnTao thấy tao từ trong con người họ, như một chút ánh sáng từ một nơi tối hơnVà những ngày đó, những trải nghiệm và những thứ hằng ngày mà tao từng trông thấyLà lòng người như dãy số có hạn và phần còn lại là lòng tham không đáyLàm cho bàn tay thêm chắc bằng cách mà cầm bút nguệch ngoạc và ghi raKhông ồn ào và không nhiều vội vã chỉ trong đêm tĩnh lặng chỉ mỗi tiếng guitarVà tao lại mò mẫm rồi lôi hết tất cả những rối ren từ lâu ở trong đầuTao tự biến mình trở thành một hoạ sĩ với những bức tranh đều không mùi không màuĐôi khi tao viết về những ký ức,Viết về những chuyện từng đi quaViết về tao, để tao viết về đờiViết vài dòng nguệch ngoạc ghi raNhững thứ chỉ trong, cơn mơSống yên bình không mong hơn thuaSống để yêu, và sống để nhớCùng gia đình bên mâm cơm trưaNhớ ngày đi trên con đường đất với tâm hồn ngu ngơMọi thứ dần như thay đổi chỉ có con người cứ mãi nghĩ vu vơNhớ ngày đó tại sao trong cuốn sách hoá nhưng sao lại quá nhiều vầnTưởng thức một đêm để viết tâm sự nhưng rồi lại quá nhiều lầnTao vứt đi thì không, tao thích nghi thì khôngTao bước đi vì không một ai cầm cây bút ghi kỳ côngTao vứt đi thì không, tao thích nghi thì khôngTao bước đi vì không một ai cầm cây bút ghi kỳ côngTao biết mình đang chìm trong biển lớn, biết rằng thời gian trôi quaBiết một mai vũ trụ sẽ đón nhận khi những mong cầu của tao đủ trôi xaBiết rằng gia đình nơi đóBiết rằng có người mong taoBiết rằng ai đang chơi chóBiết tự nhủ là mình sẽ không sao.